Ngày xưa, lúc chúng ta mới quen nhau, mỗi lần ngồi ở quán nước anh vẫn bàn luận về bóng đá với bạn bè một cách vô tư, đôi lúc em cứ tưởng mình - người anh yêu cũng là vợ sắp cưới của anh không tồn tại. Những lúc đó em thấy mình thật lạc lõng, tủi thân.
Thế rồi mình cưới nhau. Sau đêm tân hôn một vài ngày thì World Cup 2006 diễn ra. Những ngày đầu sống cuộc sống của một gia đình nhỏ em thật hạnh phúc, duy có một điều anh quá mê bóng đá nên em đã ghen tị cái thứ khiến anh chết mê chết mệt đó. Đôi lúc em tự nghĩ, có lẽ anh mê bóng đá cũng như em mê đi shopping hay mê đi làm đẹp ở những quán làm tóc, móng tay.
Nhưng em cũng tự hỏi, những thứ em thích đó nó không làm em “bỏ rơi” anh như niềm đam mê bóng đá của anh.
Các đội bóng tham gia World Cup 2006. Ảnh IE |
Đã nhiều đêm em đợi anh ngủ cùng, em bẽn lẽn ngồi bên anh để xem 22 con người cùng tranh nhau một trái bóng. Em buồn ngủ rũ rượi, anh khuyên em đi ngủ trước, em dù cố gắng mấy nhưng cũng ngủ gật bên vai anh ở phòng khách. Trong giấc ngủ mơ màng, em em giật mình vì tiếng cổ vũ, tiếng vỗ đùi tiếc rẻ của anh kêu đen đét. Em chìm vào giấc mơ với những làn sóng người, cờ, băng rôn nhộn nhịp.
Đêm thứ hai em vẫn ngồi bên anh, nghe anh bình luận từ màu áo cầu thủ, số thẻ đỏ thẻ vàng đến tiền đạo này, tiền vệ kia mà em nghe chẳng ăn nhập gì cả. Thế là em tự nhủ, mình phải xem trọn một đêm cho biết cái niềm đam mê từng đêm của anh ở các đội bóng là thế nào.
“Đêm này nhất định em sẽ thức xem cùng anh”. Em bảo với anh một cách quả quyết như thế. Như tìm thấy đồng minh của mình, anh đã bảo em hãy chọn một trong hai đội chuẩn bị đá xem ai thắng ai thua, có như thế mới có hào hứng để xem.
Đêm hôm đó em chọn đội có màu áo đỏ (màu của hoa hồng một vài hôm trước anh chưng trong phòng tân hôn). Thế là sự hào hứng của em bắt đầu xuất hiện khi bóng vừa lăn. Em học “nhập môn bóng đá” từ anh ngay hôm đó.
Rồi những câu hỏi của một người “mù bóng đá” cứ phát ra, phải hỏi đến hai lần anh mới nghe được câu hỏi vì anh đang chú tâm từng giây một trên màn hình.
Nào là “Cầu thủ mang áo số 10 tên gì?”, “Tại sao bóng chạm tay mà trọng tài lại thổi phạt”…anh đã trả lời tường tận như một thầy giáo chuyên môn giỏi. Đêm hôm ấy, đội bóng em chọn đã thắng hai bàn.
Những trận bóng hôm sau, em vẫn tham gia đầy đủ khi đã tìm thấy sự hào hứng, em đã không bỏ sót trận nào. Mình đã trải qua giải bóng năm đó với những tô mì tôm pha vội giữa giờ nghỉ giải lao hai hiệp hay những thức ăn nhanh ăn một cách qua loa.
Buổi sáng em đến cơ quan, nghe cánh mày râu bình luận về bóng đá em đã tham gia và đóng vai trò “chủ lực” khi mà những hiểu biết về mùa giải em học nhiều từ anh.
Em sinh con, có con em không cho phép mình thức đêm để xem bóng cùng anh được. Những đêm World Cup vừa qua em thấy anh đi ra đi vào thật tội nghiệp, em biết anh làm vậy để chia sẻ, đồng cảm cùng em khi mà những trận bóng nóng bỏng đó em không có cơ hội để xem.
Giờ thì em hiểu vì sao trước đây anh bỏ hàng giờ thức khuya để xem bóng rồi hò hét, vỗ tay cuồng nhiệt. “Chồng ơi, em đã mê bóng đá rồi đấy”. Em thì thầm như thế rất nhỏ như không để cho anh nghe thấy.
Post a Comment