(VietNamNet) - Mỗi ngày tôi đều nhớ ông khủng khiếp. Tôi nhận ra mình yêu và tôn thờ ông. Tôi tuyệt vọng nghe anh kể rằng dạo này bố anh càng trở nên lầm lì và buồn bã. Anh trách tôi sao không đến thăm bố anh, anh đâu hiểu rằng, tôi cũng khao khát về căn nhà ấy, đối diện với người đàn ông ấy...
Tuổi thơ tôi trôi qua bình yên trong tình yêu thương của ba mẹ. Mỗi một mùa hè của tôi tràn ngập tiếng cười với một cậu bạn trên thành phố về. Khi lớn lên tôi bị cuốn trong việc thi cử, học hành mà chúng tôi không gặp nhau mỗi khi hè về. Thay vào đó chúng tôi trao đổi thư từ với nhau thường xuyên.
Nguồn: blog.yume.vn |
Tôi đi học sư phạm ở trên thành phố, còn anh đi học xa nhà. Chúng tôi rất ít khi gặp nhau, nhưng anh vẫn gọi điện và quan tâm tới tôi hàng ngày. Ngày tôi ra trường, anh tỏ tình với tôi, chúng tôi trở thành đôi tình nhân hạnh phúc trong mắt mọi người. Cuộc sống hàng ngày của tôi yên bình, tôi là giáo viên dạy văn nên tôi sống khá khép kín. Còn anh thì cuộc sống của anh theo những dự án nên anh sống rất cởi mở, ăn nói rất dân dã và đôi khi những câu nói của anh làm tôi cảm thấy tự ái.
Những câu chuyện của chúng tôi rất nhạt chỉ xoay quanh chuyện: Hôm nay em làm gì? Em đã ăn cơm chưa? Rất lâu rồi chúng tôi không có những tiếng cười, những lời thủ thỉ. Đôi khi tôi không xác định được liệu có phải tôi yêu anh thực sự hay chỉ là thói quen từ thời thơ ấu, chúng tôi đã luôn ở bên nhau. Tình cảm của anh dành cho tôi không thay đổi, tuy anh hay đi xa, nhưng chưa bao giờ anh tán tỉnh hay có ý vơi bất cứ cô gái nào khác ngoài tôi. Anh thể hiện sự quan tâm tôi rất chân thành, tuy có phần hơi thô. Tôi không mơ mộng hay viển vông nên tôi trân trọng tình cảm của anh và xác định sẽ ở bên anh, sau này chúng tôi vẫn thế.
Anh đưa tôi về ra mắt gia đình. Gia đình anh khá giả, mẹ anh mất sớm, nên khi anh nghỉ hè bố anh hay đưa anh về nhà ông bà ngoại để anh được chăm sóc. Mặc dù mẹ anh mất đã lâu nhưng bố anh vẫn ở vậy nuôi con. Anh rất kính trọng người bố của mình, và luôn tôn thờ ông. Ấn tượng bạn đầu của tôi về bố anh là một người đàn ông thành đạt, khép kín và cao quý. Cuộc gặp gỡ của chúng tôi rất vui vẻ. Ông ở một mình trong căn nhà rộng lớn, có lẽ vì thế mà ánh mắt ông thêm đượm buồn. Trước đây anh đã kể tôi nghe về ông nhưng tôi chưa bao giờ hình dung ra hình ảnh người đàn ông đang ở trước mặt tôi. Và cuộc gặp hôm đó đã làm tôi bối rối.
Những ngày anh đi làm xa, tôi thường qua nhà trò chuyện cùng ông. Tôi trao đổi với ông về những vấn đề văn chương, xã hội. Những buổi trò chuyện ngày một nhiều hơn, tôi luôn mong đến nhà ông, để được pha cho ông cốc nước và nhìn trộm ông từ phía sau. Tôi và ông đều nhận ra chúng tôi có sự đồng điệu về tâm hồn. Càng ngày tôi càng nhận ra tình cảm tôi dành cho ông càng lớn. Đôi mắt đượm buồn trước đây đã thay đổi, giờ đây đôi mắt ấy hân hoan mỗi khi gặp tôi. Tôi lo lắng, và sợ hãi trước những rung động của trái tim mình.
Như một sự trớ trêu của tạo hóa, hôm đấy đến thăm ông thì gặp mưa. Cơn mưa xối xả trắng trời. Cơn mưa chiều làm đất trời lạnh lẽo, cô quạnh. Tôi lặng lẽ ra ban công ngắm nhìn bầu trời và lo lắng chờ mưa tạnh. Trời đã nhập nhòe. Ông đã đến bên tôi từ lúc nào. Chúng tôi cứ đứng như vậy rất lâu. Hai trái tim đang lạnh nên cái gì đến đã đến. Ông quàng tay ôm tôi. Lúc ấy tôi cứ đứng im như vậy. Và rồi bất ngờ môi tôi và môi ông chạm nhau, một luồng điện chạy qua cơ thể. Tôi bừng tỉnh, chạy thật nhanh ra khỏi nơi ấy. Từ đó tôi tránh đến ngôi nhà ấy, tôi không muốn tiến xa trong mối quan hệ éo le này.
Nhưng mỗi ngày tôi đều nhớ ông khủng khiếp. Tôi nhận ra mình yêu và tôn thờ ông.Tôi tuyệt vọng nghe anh kể rằng dạo này bố anh càng trở nên lầm lì và buồn bã. Anh trách tôi sao không đến thăm bố anh, anh đâu hiểu rằng, tôi cũng khao khát về căn nhà ấy, đối diện với người đàn ông ấy...
Người đàn ông trong trái tim tôi vẫn đứng đó, đôi mắt xa xăm, gợn buồn. Trái tim tôi thắt lại mỗi lần đi qua ngôi nhà ấy. Giờ đây tôi rất khó xử và không biết mình nên làm gì? Tôi có nên đến ngôi nhà ấy và làm như chưa có gì xẩy ra?
Lần này về, anh cầu hôn tôi. Tôi không biết trả lời anh thế nào?
Post a Comment